Thơ
Cây khô
Em xỏa tóc cho cây khô sầu mộng
Để cây khô mạch suối khóc thương nhau
Ta cúi xuống trên nụ cười chín mọng
Cũng mơ màng như phố thị nhớ rừng sâu.
Cho ta chép nốt bài thơ ấy
Ôi nhớ làm sao, Em nhỏ ơi!
Từng đêm ngục tối mộng Em cười
Ta hôn tay áo thay làn tóc
Nghe đắng môi hồng lạnh tím người!
Ðừng ghét mùa mưa, Em nhỏ ơi!
Nằm ru vách đá, chuyện lưu đày
Cho ta chút nắng bên song cửa
Ðể vẽ hình Em theo bóng mây.
Cho đến bao giờ, Em nhỏ ơi!
Tường rêu chi chít đọng phương trời
Là ta chép nốt bài thơ ấy
Ðể giết tình yêu cả mộng đời.
Thiên lý độc hành – 04
Đã mấy nghìn năm đợi mỏi mòn
Bóng người cô độc dẫm hoàng hôn
Bởi ta hồn đá phơi màu nắng
Ôm trọn bờ lau kín nỗi buồn
Buổi sáng tập viết chữ thảo
Sương mai lịm khói trà
Gió lạnh vuốt tờ hoa
Nhè nhẹ tay nâng bút
Nghe lòng rộn âm ba.
Tự thuật
Tam thập niên tiền học khổ không
Kinh hàm đôi lũy ám tây song
Xuân hoa bất cố xuân quang lão
Túy trúc tà phi túy mộng hồn
Nhẫm nhiễm trường mi thùy hoại án
Ta đà tố phát bạn tàn phong
Nhất triêu cước lạc huyền nhai hạ
Thủy bá chân không đối tịch hồng
Ba mươi năm trước học Khổ Không
Kinh điển đôi chồng che cửa song
Xuân xanh không đoái xuân già cỗi
Trúc biếc tà bay ngát mộng lòng
Thấm thoát mi dài buông án cũ
La đà tóc bạc nửa tàn phong
Một sớm hụt chân rơi vách núi
Mới thấy Chơn không đối Tịch hồng
自述
三十年前學苦空
經函堆絫暗西窗
春花不顧春光老
翠竹斜飛翠夢魂
荏苒長眉垂壞案
蹉跎素髮絆殘風
一朝撒手懸崖下
始把真空對墜紅
Thiên lý độc hành – 09
Gởi lại tình yêu ngọn cỏ rừng
Tôi về phố thị bởi tình chung
Trao đời hương nhụy phơi hồn đá
Thăm thẳm mù khơi sương mấy từng
Mộng trường sinh
Đá mòn phơi nẻo tà dương
Nằm nghe nước lũ khóc chừng cuộc chơi
Ngàn năm vang một nỗi đời
Gió đưa cuộc lữ lên lời viễn phương
Đan sa rã mộng phi thường
Đào tiên trụi lá bên đường tử sinh
Đồng hoang mục tử chung tình
Đăm chiêu dư ảnh nóc đình hạc khô.
Cỏ dại ven bờ
Không vì đời quẫn bức
Nhưng vì yêu rừng sâu
Bước đường vần tủi nhục
Biết mình đi về đâu
Ta muốn đi làm thuê
Đời không thuê sức yếu
Ta mộng phương trời xa
Trời buồn mây nặng trĩu
Ven bờ thân cỏ dại
Sức sống thẹn vai gầy
Tóc trắng mờ biên ải
Nỗi hờn mây không bay
Mây không trôi về bắc
Người mơ về Trường sơn
Nắng chiều rưng tủi nhục
Người trông trời viễn phương.
Cuối năm
Lận đận năm chầy nữa
Sinh nhai ngọn gió rừng
Hàng cà phơi nắng lụa
Ngần ngại tiếng tha phương.
Nhìn ngọn nến khuya
Ta cúi xuống trên chân người bụi đỏ
Để nhìn sâu trong vết tích hoang đường
Ta sống lại trên môi cười rạng rỡ
Để nhìn sâu trong ngọn nến tàn canh.
Tự trào
Sơn trung ẩn ngọa nhất tàng tăng
Mộng mị huyên hoa giác cánh hoang
Độc đối thanh tùng khoa sở ngộ
Bách dư niên hậu sử truyền đăng
自嘲
山中隱卧一藏僧
梦寐喧譁覺更荒
独対青松誇所悟
百餘年後史傳灯
Thơ
Thư mục

Anh sẽ về thăm phố cũ
Bên bếp lạnh
Biệt cấm phòng
Bóng cha già
Buổi sáng tập viết chữ thảo
Cánh chim trời
Cây khô
Cho ta chép nốt bài thơ ấy
Cỏ dại ven bờ
Cuối năm
Hạ sơn
Hương ngày cũ
Kết từ
Luống cải chân đồi
Mộng trường sinh
Một bóng trăng gầy
Một thoáng chiêm bao
Ngồi giữa bãi tha ma
Nhìn ngọn nến khuya
Nhớ dương cầm
Những điệp khúc cho dương cầm
Những năm anh đi
Thiên lý độc hành – 01
Thiên lý độc hành – 02
Thiên lý độc hành – 03
Thiên lý độc hành – 04
Thiên lý độc hành – 05
Thiên lý độc hành – 06
Thiên lý độc hành – 07
Thiên lý độc hành – 08
Thiên lý độc hành – 09
Thiên lý độc hành – 10
Thiên lý độc hành – 11
Thiên lý độc hành – 12
Thiên lý độc hành – 13
Tiếu khúc Phật đản
Tống biệt hành
Tự thuật
Tự tình
Tự trào