Vẫn biết rằng mai đây “ngọc đá cũng thành tro, lụa tre dần mục nát” như thi hào Vũ Hoàng Chương đã viết trong Lửa Từ Bi, nhưng tôi tin, những lời nhắn nhủ từ trái tim của một bậc thầy đáng kính sẽ mãi mãi như dòng Suối Từ, dài vô tận, rộng bao la, đã chảy hơn hai ngàn năm lịch sử và sẽ chảy qua nhiều thế hệ Phật Tử Việt Nam.
Tôi sinh ra trong một gia đình quan chức cao cấp của chính quyền Việt Nam, theo lẽ thường, tôi sẽ là người của chính quyền. Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra, ngược lại, số phận đã dẫn tôi đi theo một con đường khác thường: Sinh ra trong tháp ngà nhung lụa, nhưng chẳng những phải sống tự lập từ nhỏ (đi sơ tán theo trường mỹ thuật trong chiến tranh) mà còn tự mình trải qua cuộc nội chiến khốc liệt, để tận mắt chứng kiến những điều mãi sau này mới hiểu. Từ sự hiểu hiện tượng một cách nông cạn, biến thành nhận thức sâu sắc là một quá trình dẫn đến thiện duyên: Được gặp trưởng lão Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ.
Vậy là Sư Phụ đã thực sự rời xa nhân thế, rời bỏ hồng trần, bỏ cả tấm thân tứ đại giả tạm gây phiền toái cho bậc Đại Trí trong suốt 5 năm qua, nhưng Sư Phụ không rời khỏi tâm trí phàm trần, thương xót của chúng con. Đã 19 tiếng đồng hồ, từ lúc Sư Phụ ra đi, con xâu chuỗi lại những ngày cuối cùng của Sư Phụ và nhận ra những điều vi diệu.
Ngày hôm qua, 24/11/2023, Thầy lên đường về nhà, không còn phải ngừng chân nơi quán trọ nào nữa:
Ngược xuôi nhớ nửa cung đàn
Ai đem quán trọ mà ngăn nẻo về?
Hôm nay chúng con được thấy di chúc của Thầy: tang lễ bình thường, không điếu văn, sổ tang, phúng điếu. Nhưng con biết Thầy còn có một di chúc nữa. Di chúc này Thầy đã viết trong thơ.