Dưới trăng soi lồng lộng bóng Du Già…

Nguyễn Tấn Cứ

Đời cũng như mây rồi trôi đi biền biệt
Chân trời xa cách loạn những ưu phiền
Kệ những chùa không vàng loè biệt điện
Kệ những ma vương đội lốt tu hành
Kệ thế giới đang đến hồi gió lạnh
Hoang vu buồn bão lộng miên man
Người ở lại hay đi hay hình nhan địa tạng
Có tro bay hay “du thủ dưới trăng tàn”
Có tuổi trẻ hư không chập chùng ngã mạn
Có thi sĩ hoang vu mơ màng ngoại hạng
Cũng vậy thôi Bồ tát đi có gì đâu “vội vã”
Dưới trăng soi lồng lộng bóng… Du Già…

Nguyễn Tấn Cứ

Cảm nghĩ

các bài viết về Hoà thượng Tuệ Sỹ
  • Ở chùa Phật Ân, tôi nhắc Thầy bảo vệ sức khỏe, Thầy chỉ cười, người đời có câu Chiến đấu đến khô máu. Tôi thường hài hước với đệ tử Thầy Tuệ Sỹ “Thầy của mấy ông làm việc đến khô máu.”

  • Tuệ Sỹ vượt lên trên những tăng chúng thường gặp. Con người ấy là con người thật, và còn vượt hơn cả cái thật của con người.

  • Những năm tháng dùi mài kinh điển trong các tự viện để thể nhập Phật học huyền vi, u hiển, một thời nào đó đã lầu thông giáo lý cao siêu giải thoát, hướng thân lập mệnh trên con đường giác ngộ.

  • Khi nào bị dìm xuống đáy vực khổ đau, bạn có thể, nói theo kiểu của nhà thơ Phùng Quán: “Vịn câu thơ mà đứng dậy.” Vâng, bạn có thể đọc bốn câu thơ của Tuệ Sỹ để đứng dậy cho một tình yêu bất tuyệt.

  • Thơ Tuệ Sỹ chỉ có ông mới Rõ-ràng-Thường-Biết, còn chúng ta thì xin hãy bước vào cõi thơ đó thật nhẹ nhàng, thanh thản với tấm lòng và trái tim rộng mở.

  • Thiên Lý Độc Hành mở đầu bằng sự trở về, và kết thúc bằng lời gởi gắm một bước chân khác lên đường. Đi cho hết con đường thăm thẳm nhân sinh trường mộng.

  • Lúc tôi quen biết hai vị thì hai vị hãy còn là những chú tiểu ở chùa; bây giờ thì hai vị đã trở thành hai vị Thiền sư lỗi lạc và lại cũng là Anh Hùng Dân Tộc của Lịch Sử Việt nam hiện đại.

  • Từ sự hiểu hiện tượng một cách nông cạn, biến thành nhận thức sâu sắc là một quá trình dẫn đến thiện duyên: Được gặp trưởng lão Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ.

  • Tôi chưa hề có ý “dám viết” về Ôn Tuệ Sỹ – người mà tôi rất kính trọng và thân thiết. Có thời tôi đã từng gọi Ôn là chú Sỹ, rồi anh Sỹ đầy tình cảm thân thương.