Dưới trăng soi lồng lộng bóng Du Già…

Nguyễn Tấn Cứ

Đời cũng như mây rồi trôi đi biền biệt
Chân trời xa cách loạn những ưu phiền
Kệ những chùa không vàng loè biệt điện
Kệ những ma vương đội lốt tu hành
Kệ thế giới đang đến hồi gió lạnh
Hoang vu buồn bão lộng miên man
Người ở lại hay đi hay hình nhan địa tạng
Có tro bay hay “du thủ dưới trăng tàn”
Có tuổi trẻ hư không chập chùng ngã mạn
Có thi sĩ hoang vu mơ màng ngoại hạng
Cũng vậy thôi Bồ tát đi có gì đâu “vội vã”
Dưới trăng soi lồng lộng bóng… Du Già…

Nguyễn Tấn Cứ

Cảm nghĩ

các bài viết về Hoà thượng Tuệ Sỹ
  • Tin Tuệ Sỹ mất, tôi không buồn. Như thuở làm sinh viên Sài Gòn 1977-78, người tôi muốn tìm gặp không là Chế Lan Viên, không phải Bùi Giáng hay Trịnh Công Sơn, mà Tuệ Sỹ – duy nhất.

  • Tôi chưa hề có ý “dám viết” về Ôn Tuệ Sỹ – người mà tôi rất kính trọng và thân thiết. Có thời tôi đã từng gọi Ôn là chú Sỹ, rồi anh Sỹ đầy tình cảm thân thương.

  • Nghị lực thiền định của Ôn rất lớn, nhưng những biểu hiện run bần bật, toát mồ hôi lạnh trên gương mặt của Ngài khiến nhiều người bật khóc.

  • Tôi đến. Tuệ Sỹ gầy ốm, xanh xao lắm. Nhưng vui vẻ, hoạt bát, thông tuệ như bao giờ! Mấy ngày sau tôi nghe sức khoẻ thầy đang rất yếu.

  • Là một trong những người sống “ngoài vòng pháp luật”, Ôn Tuệ Sỹ không có bất cứ loại giấy tờ tùy thân của chính quyền nào để chứng minh vị Đại Sư thế danh Phạm Văn Thương tồn tại trong xã hội.

  • Khi nào bị dìm xuống đáy vực khổ đau, bạn có thể, nói theo kiểu của nhà thơ Phùng Quán: “Vịn câu thơ mà đứng dậy.” Vâng, bạn có thể đọc bốn câu thơ của Tuệ Sỹ để đứng dậy cho một tình yêu bất tuyệt.

  • Trời nam lặng một bóng người
    vai gầy cõng đạo, một trời sở tri
    việc xong, quẳng gậy mà đi
    hổ khê áo cỏ dặm về trăng soi…