Chiều tà ngồi ở Starbucks coffee
một mình nhớ thầy Tuệ Sỹ

Đinh Cường

Thầy về trên Thị Ngạn Am
Gió từ Bảo Lộc thổi tràn nương dâu

Sớm mai núi cũng xa mù
Dáng ai đứng lặng. mắt sâu dặm ngàn

Trải qua mấy dặm quan san
Phương trời viễn mộng. đọa đày còn không

Ngón tay Phật chỉ trăng tròn1“Ta chỉ mặt trăng cho đại chúng xem, nhưng đừng có lầm tưởng rằng ngón tay ta là mặt trăng.” (Đức Phật)
Thầy ơi nhớ quá những lời như Kinh
Phật là luôn ở trong Tâm
chiều nơi góc quán. tụng thầm Om Mani …2Om mani padme hum hrih – “Giáo lý giải thích rằng mỗi âm trong sáu âm của thần chú trên có hiệu quả đặc biệt để mang lai sự chuyển hóa thuộc nhiều tầng lớp khác nhau của bản thể ta…” Sogyal Rinpoche -Tạng Thư Sống Chết -Thanh Văn 1996 -Trí Hải dịch.

Đinh Cường

Cảm nghĩ

các bài viết về Hoà thượng Tuệ Sỹ
  • Những năm tháng dùi mài kinh điển trong các tự viện để thể nhập Phật học huyền vi, u hiển, một thời nào đó đã lầu thông giáo lý cao siêu giải thoát, hướng thân lập mệnh trên con đường giác ngộ.

  • Thơ Tuệ Sỹ chỉ có ông mới Rõ-ràng-Thường-Biết, còn chúng ta thì xin hãy bước vào cõi thơ đó thật nhẹ nhàng, thanh thản với tấm lòng và trái tim rộng mở.

  • Hành trạng của hai bậc đại tăng, một người lưu vong trên đất khách 64 năm chưa trở về và một người lưu vong trên chính quê hương mình với một án tử hình.

  • Tin Tuệ Sỹ mất, tôi không buồn. Như thuở làm sinh viên Sài Gòn 1977-78, người tôi muốn tìm gặp không là Chế Lan Viên, không phải Bùi Giáng hay Trịnh Công Sơn, mà Tuệ Sỹ – duy nhất.

  • Hôm nay chúng con được thấy di chúc của Thầy: tang lễ bình thường, không điếu văn, sổ tang, phúng điếu. Nhưng con biết Thầy còn có một di chúc nữa. Di chúc này Thầy đã viết trong thơ.

  • Tôi chưa hề có ý “dám viết” về Ôn Tuệ Sỹ – người mà tôi rất kính trọng và thân thiết. Có thời tôi đã từng gọi Ôn là chú Sỹ, rồi anh Sỹ đầy tình cảm thân thương.

  • Tôi đến. Tuệ Sỹ gầy ốm, xanh xao lắm. Nhưng vui vẻ, hoạt bát, thông tuệ như bao giờ! Mấy ngày sau tôi nghe sức khoẻ thầy đang rất yếu.

  • “Các con dù sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng phải nhớ đi bằng đôi chân và nhìn bằng đôi mắt của chính mình. Khi Thầy đi rồi, có buồn thì buồn ít thôi.”