
tuệ sỹ
Thơ Tuệ Sỹ cô đọng, hàm súc, uyên áo… Ngôn ngữ lấp lánh ánh sáng tâm cảm và ngoại giới, trầm tư và huyễn mộng.



‘Nghìn năm sau hoa trắng trổ trên đồi’…
Từ cơn lốc tư tưởng và từ bi ấy, bốn câu thơ của Thầy Tuệ Sỹ không còn ngự trong vườn thơ, mà trong biên niên của những ai biết rằng làm người, nhất là làm người trong thời tao loạn, là gánh lấy cái mong manh nhất mà vẫn không để nó vỡ.
Từ cơn lốc tư tưởng và từ bi ấy, bốn câu thơ của Thầy Tuệ Sỹ không còn ngự trong vườn thơ, mà trong biên niên của những ai biết rằng làm người, nhất là làm người trong thời tao loạn, là gánh lấy cái mong manh nhất mà vẫn không để nó vỡ.

Một bóng trăng gầy
Nằm ôm một bóng trăng gầy
Vai nghiêng tủi nhục hờn lay mộng tàn
Rừng sâu mấy nhịp Trường sơn
Biển đông mấy độ triều dâng ráng hồng
Khóc tràn cuộc lữ long đong
Người đi còn một tấm lòng đơn sơ?
Máu người pha đỏ sắc cờ
Phương trời xẻ nửa giấc mơ dị thường
Quân hành đạp nát tà dương
Khúc ca du tử bẽ bàng trên môi
Tình chung không trả thù người
Khuất thân cho trọn một đời luân lưu
Ra đi lòng nhẹ như tơ
Người tu đạo Phật nào cũng biết những gì cầm trên tay dù chặt bao nhiêu cũng sẽ rơi, chiếc áo mặc sẽ rách và sắc đẹp khuynh thành cũng sẽ tàn phai. Nhưng biết là một việc, sống trọn vẹn trong sự hiểu biết đó vô cùng khó, ngoài Thầy Tuệ Sỹ.
Người tu đạo Phật nào cũng biết những gì cầm trên tay dù chặt bao nhiêu cũng sẽ rơi, chiếc áo mặc sẽ rách và sắc đẹp khuynh thành cũng sẽ tàn phai. Nhưng biết là một việc, sống trọn vẹn trong sự hiểu biết đó vô cùng khó, ngoài Thầy Tuệ Sỹ.

Người sẽ về như nắng
Người sẽ về như nắng
Lối về như sở nguyện
Cùng chim muông hòa tiếng
Làm sống dậy đại ngàn.Người sẽ về như nắng
Lối về như sở nguyện
Cùng chim muông hòa tiếng
Làm sống dậy đại ngàn.
Tuệ Sỹ vượt lên trên những tăng chúng thường gặp. Con người ấy là con người thật, và còn vượt hơn cả cái thật của con người.

Hổ Khê áo cỏ dặm về trăng soi…
Lời Ai Điếu này của sư Giác Nguyên, là một trong những lời tiễn đưa, mà tôi cho rằng, không chỉ chữ nghĩa đẹp mà hồn vía bài thơ còn đủ sức lay động được tâm can biết bao người, hôm nay, và cả mai sau.
Lời Ai Điếu này của sư Giác Nguyên, là một trong những lời tiễn đưa, mà tôi cho rằng, không chỉ chữ nghĩa đẹp mà hồn vía bài thơ còn đủ sức lay động được tâm can biết bao người, hôm nay, và cả mai sau.

Thầy Tuệ Sỹ luôn tươi cười với đệ tử
Ngày 01/02/2023, Ôn bắt đầu dùng xe lăn bằng điện mỗi khi cần ra ngoài để hít thở khí trời. Hôm ấy hai thầy trò Khánh Năng vừa qua thì Ôn nói: “Nay có xe này hay lắm, khiêng ra Thầy biểu diễn cho xem.”…
Ngày 01/02/2023, Ôn bắt đầu dùng xe lăn bằng điện mỗi khi cần ra ngoài để hít thở khí trời. Hôm ấy hai thầy trò Khánh Năng vừa qua thì Ôn nói: “Nay có xe này hay lắm, khiêng ra Thầy biểu diễn cho xem.”…

Thông bạch Lễ Đại tường Đức Trưởng lão Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ tại Việt Nam
Trong vòng tuần hoàn của đất trời, nay đã đến lễ Đại tường Đức Trưởng lão Hòa thượng Đệ Lục Tăng Thống, là cơ duyên để Giáo hội và tứ chúng tưởng niệm công đức giáo hóa cao dày của bậc Tòng lâm thạch trụ.
Trong vòng tuần hoàn của đất trời, nay đã đến lễ Đại tường Đức Trưởng lão Hòa thượng Đệ Lục Tăng Thống, là cơ duyên để Giáo hội và tứ chúng tưởng niệm công đức giáo hóa cao dày của bậc Tòng lâm thạch trụ.

Một nén hương thơm dâng lòng Tổ, ngàn năm pháp mạch nối ơn Thầy
Trong không gian trầm lắng nơi chốn Tổ, hương khói ngút nghi như nối liền hai bờ sinh tử. Ánh đèn Pháp bảo nhẹ lay soi tỏ hư không, nghe trong tận cùng sâu thẳm là tiếng vọng ơn Thầy.
Trong không gian trầm lắng nơi chốn Tổ, hương khói ngút nghi như nối liền hai bờ sinh tử. Ánh đèn Pháp bảo nhẹ lay soi tỏ hư không, nghe trong tận cùng sâu thẳm là tiếng vọng ơn Thầy.


Đọc kinh Du Hành và tưởng nhớ những tháng cuối đời của Ôn Tuệ Sỹ
Một ngày tuyết rơi bất thường vào tháng 5 dương lịch, sau thời hành thiền sáng, tôi lần giở bài Kinh Du Hành để đọc. Lời Kinh Ôn dịch mấy mươi năm trước, lúc này như cuộn phim quay chậm, từng chi tiết về những tháng cuối đời của Ôn hiện rõ mồn một trong tâm tôi.
Lời Kinh Ôn dịch mấy mươi năm trước, lúc này như cuộn phim quay chậm, từng chi tiết về những tháng cuối đời của Ôn hiện rõ mồn một trong tâm tôi.

Thông bạch: Lễ Đại tường Trưởng lão Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ
Để tưởng niệm một bậc Thạch Trụ Tòng Lâm đã có nhiều cống hiến to lớn đối với Dân Tộc và PGVN, Hội Đồng Hoằng Pháp GHPGVNTN sẽ tổ chức Lễ Đại Tường của TLHT Thích Tuệ Sỹ vào Thứ Bảy và Chủ Nhật, ngày 29 và 30/11/2025 tại Tu Viện Đại Bi.
Để tưởng niệm một bậc Thạch Trụ Tòng Lâm đã có nhiều cống hiến to lớn đối với Dân Tộc và PGVN, Hội Đồng Hoằng Pháp GHPGVNTN sẽ tổ chức…

Vô Môn Quan
Tôi vội vã ghi lại đây một vài lời xin quì lạy mười phương cây cỏ để cảm tạ một cơ duyên hội ngộ tình cờ trong một bình sinh hãn hữu. Và cảm tạ những giọt máu Tào khê chảy xuống trong âm hưởng nồng nàn và kỳ lạ của Việt ngữ mà khách mang đến như một quà tặng nghìn đời.
Tôi vội vã ghi lại đây một vài lời xin quì lạy mười phương cây cỏ để cảm tạ một cơ duyên hội ngộ tình cờ trong một bình sinh hãn hữu.

Đọc văn Thầy Tuệ Sỹ trong sách ‘Lý Hạ – Bàn Tay Của Quỷ’
Khi một tác giả hoàn tất xong một bản thảo của một tác phẩm mới, câu hỏi đầu tiên có lẽ tác giả sẽ tự nêu lên rằng: ai sẽ đọc những dòng chữ này của mình? Hẳn là Thầy Tuệ Sỹ cũng có suy nghĩ như thế khi hoàn tất bản thảo tác phẩm “Lý Hạ: Bàn Tay Của Quỷ” vào ngày 19/1/1975.
Khi một tác giả hoàn tất xong một bản thảo của một tác phẩm mới, câu hỏi đầu tiên có lẽ tác giả sẽ tự nêu lên rằng: ai sẽ đọc những dòng chữ này của mình?

Gốc tùng
Những năm trước, hai gốc tùng trước sân như hai đứa trẻ, dáng điệu miệt mài trong cơn gió hiu hắt của mùa thu. Quanh năm suốt tháng, không một lời qua lại, không trao đổi nhau đến cả một chiếc lá đã qua mùa. Vào năm mưa bão nhiều, đôi khi nước dâng cao, từ xa vọng lại như một bãi tuyết trắng ngập nửa thân hình.
Những năm trước, hai gốc tùng trước sân như hai đứa trẻ, dáng điệu miệt mài trong cơn gió hiu hắt của mùa thu.

Cổ thụ trong rừng thiền
Dễ chừng suýt soát 40 năm tôi chưa được trở lại Trúc Lâm, tuy cũng có lần trở lại để mong tìm lại vết tích xa xưa, nhưng sự vật biến thiên, mà lòng người chắc cũng đổi khác. Cái gì cao thì tất phải xa, càng cao lại càng xa ngoài tầm mắt. Cây đa bến cũ, con đò năm xưa; cảm hứng văn chương ấy có khi là hiện thực trong thi ca nhưng quá xa vời, không có thực trong đời thường.
Dễ chừng suýt soát 40 năm tôi chưa được trở lại Trúc Lâm, tuy cũng có lần trở lại để mong tìm lại vết tích xa xưa, nhưng sự vật biến thiên, mà lòng người chắc cũng đổi khác.

































